Long Thành

Chương 299: Sư sĩ cấp 12 sẽ thiếu tiền sao?




Cuộc họp khẩn cấp của Tổ 1 Ty Cảnh sát do Kha Hình chủ trì.

Kha Hình tự nhắc nhở mình khắc sâu, tổng trưởng rất ít khi nghiêm khắc phê bình họ như vậy, thân là thuộc hạ, nếu như không thể hiểu đủ và quán triệt ý định của lãnh đạo cũng như tinh thần cuộc họp, vậy thì không thể nghi ngờ là không đủ tư cách.

Cuộc thảo luận tổ diễn ra vô cùng că ng thẳng.

“Lôi kéo? Rất đơn giản, bình thường chúng ta làm như thế nào? Thu mua người cung cấp tin a! Trả tiền không phải là được rồi?”

“Có chút đầu óc được không? Người ta là sư sĩ cấp 12, thiếu tiền? Nếu có thể dùng tiền thu mua Sư sĩ cấp 12, chúng ta đã sớm thu mua được Tông Á rồi!”

“Đúng vậy, người ta vừa tới liền mua ngay nông trường, vừa nhìn đã biết không phải người thiếu tiền!”

Kha Hình cũng mở miệng: “Không cần đề cập tới những ý tưởng kiểu như dùng tiền thu mua như vậy nữa.”

Lúc này có người hiến kế: “Tổ trưởng, căn cứ tình báo, hiện tại toàn bộ hoạt động của nông trường đều là do Molly chủ trì, tương đương với chủ quản nông trường. Tại sao chúng ta không bắt đầu từ nàng chứ? Có thể nắm giữ chức vị quan trọng, Molly nhất định rất được La Tháo Giáp tín nhiệm. Thu mua sư sĩ cấp 12 không hiện thực, thu mua một tiểu cô nương, vị tất không có khả năng.”

Đôi mắt Kha Hình sáng ngời: “Ý kiến này không tệ. Nhưng mà phải giữ đúng mực, không nên khiến cho La Tháo Giáp cảnh giác và phản cảm. Bây giờ chúng ta còn chưa rõ ràng lắm tính tình và tính cách của La Tháo Giáp, không thể quá khoa trương, phải từ từ tiến tới.”

Mọi người đồng thanh khen ngợi: “Tổ trưởng anh minh!”

Tổ 2 ty Cảnh sát tổ chức cuộc họp khẩn cấp.

Khang Ninh trầm giọng nói: “Mọi người đều đã lĩnh hội tinh thần cuộc họp rồi đi. Ta vẫn cần nhấn mạnh một lần nữa, tổng trưởng cực kỳ coi trọng việc này!”

Hắn nói tiếp: “Nhìn theo tình hình hiện tại, tổ 2 chúng ta đang vượt trước một bước. Bến tàu và điểm kiểm tra an ninh làm không tệ. Tuy nhiên, chúng ta không thể buông lỏng, còn phải không ngừng cố gắng. Mọi người suy nghĩ xem có biện pháp gì tốt, từng người nói, mỗi người đều phải có ý kiến.”

Người đầu tiên đứng ra: “Theo ta, đưa tiền vẫn là thực tế nhất. Có ai đi từ chối tiền chứ?”

Lập tức có người phản bác: “Sư sĩ cấp 12 sẽ thiếu tiền? Mấy chục triệu quá ít, ngại ngùng đưa ra, mấy trăm triệu thì ai bỏ ra nổi chứ? Ngân sách ty Cảnh sát chúng ta? Hay là tài chính từ chính phủ?”

Khang Ninh nghe vậy, lập tức xua xua tay: “Không đưa tiền được, nghĩ biện pháp khác.”

Có người đề nghị: “Hay là cho bọn hắn một ít chính sách ưu đãi? Ví dụ như miễn phí giao thông? Như trợ cấp nông nghiệp?”

“Phục rồi! Huynh đệ! Ngươi chẳng lẽ thật sự cho rằng một sư sĩ cấp 12 ngàn dặm xa xôi chạy đến Ngọc Lan tinh chúng ta là để trồng trọt?”

“Cũng đúng...”

“Giúp hắn giữ gìn trị an? Cũng không được a, nhìn nghi thức chào đón của đám gia hỏa Thạch Xuyên kia, khẳng định không ai dám đến nông trường gây sự.”

“Kéo hắn đi buôn lậu?”

“Chưa nói người ta có hứng thú buôn lậu hay không, nếu người ta thật sự buôn lậu còn cần chúng ta hỗ trợ sao? Ai dám tra?”

Nhìn mọi người vẻ mặt tràn đầy u sầu, hết đường xoay xở, Khang Ninh không tránh khỏi cũng có chút đau đầu. Quả táo này làm sao giống như là trứng gà không có kẽ hở, không chỗ hạ thủ a.

Tổ 3 ty Cảnh sát đệ không tổ chức họp, Du Phiêu Phiêu trực tiếp tìm đến Mạch Khảo Tư.

Du Phiêu Phiêu nghiêm mặt: “Việc này vẫn là để ngươi ra tay, tùy tiện xây dựng quan hệ, ứng phó tổng trưởng một chút. La Tháo Giáp chúng ta kéo không động, đi vòng một chút đi, vào tay từ Long Quả Táo và Molly đi. Bọn họ thích cái gì? Ngươi cứ việc đi mua, dùng kinh phí công tác của tổ, tiêu hết đi!”

Mạch Khảo Tư không vui nói: “Lãnh đạo, ta không có thời gian. Ngươi xem nhà ta, bây giờ vẫn còn cục diện rối rắm. Cừu nhân cũng chưa tìm được, Nancy nói rồi, nàng sẽ không từ bỏ ý đồ.”

Nancy là lão bà của Mạch Khảo Tư.

Du Phiêu Phiêu cười mỉa: “Cái gì mà lãnh đạo hay không lãnh đạo. Ta cũng không có cách nào a. Ngươi không biết, tổng trưởng muốn tính việc này vào KPI. Ngươi bảo ta đi giết người tán gái còn được, bảo ta đi quan hệ ngoại giao... Cái trò này cũng không phải đi ị, ăn nhiều là có sức đẩy ra. Lão Mạch, tổ chúng ta ăn cám hay là ăn thịt, toàn bộ trông chờ vào ngươi rồi.”

Mạch Khảo Tư lắc đầu: “Lão đại, việc này ta thật sự không giúp được. Nancy còn nói, nếu không tra ra là ai làm thì sẽ ly hôn, sẽ dẫn Hán Tư rời đi.”

Du Phiêu Phiêu nghẹn họng nhìn trân trối: “Mẹ nó, Nancy hung như thế!”

Mạch Khảo Tư buông tay: “Tính tình Nancy như thế nào, lão đại ngươi cũng đã biết rõ, nói được thì làm được. Nếu như ta xin nghỉ việc, lão đại ngươi cũng đừng kỳ quái.”

Du Phiêu Phiêu cắn răng nói: “Ngươi không nên gấp gáp, ta đi giao dịch với Kha Hình một chút, để tổ 1 bọn họ bỏ ra chút vốn gốc, thế nào cũng phải điều tra ra cho ngươi.”

Cái khó ló cái khôn, đôi mắt Du Phiêu Phiêu sáng ngời: “Không bằng để Hán Tư đến nông trường chơi? Long Quả Táo, Molly xấp xỉ tuổi hắn, lại từng cứu mạng Hán Tư...”
Mạch Khảo Tư nghiêm mặt: “Ngươi vậy mà lại có chủ ý với Hán Tư!”

Du Phiêu Phiêu cười ha ha: “Ngươi đừng tức giận a, ngươi nghĩ xem, Hán Tư và bọn họ thật vất vả thành lập giao tình, không rèn sắt khi còn nóng thì rất đáng tiếc. Việc này đối với Hán Tư có lợi nên ta mới đề cập tới. Ngươi hỏi Nancy thử xem, nàng khẳng định sẽ đồng ý!”

Sắc mặt Mạch Khảo Tư hơi hơi thả lỏng, Du Phiêu Phiêu có một điểm không nói sai, Hán Tư và Long Quả Táo, Molly có giao tình, vứt bỏ đi thì quá đáng tiếc.

Lợi ích là không thể thiếu đối với tình hữu nghị trong thế giới người trưởng thành.

Du Phiêu Phiêu vừa nhìn thấy có hi vọng, vội vàng nói: “Khi Hán Tư đi, giúp Tổ 1 chúng ta cầm theo một cái phong bì. Ta không không làm những thứ đau đầu đau não kia, trực tiếp đưa tiền!”

Mạch Khảo Tư mỉm cười: “Người ta là sư sĩ cấp 12, sẽ thiếu tiền sao? Vì sao chúng ta cảm tạ ân cứu mạng, nhưng cho tới bây giờ chưa nghĩ tới đưa tiền? Sư sĩ cấp 12 nào sẽ thiếu tiền? Ngươi tùy tiện đưa tiền, đó là vũ nhục người ta! Đưa ít thì không đến nơi đến chốn, đưa nhiều... Ngươi đưa được sao?”

Du Phiêu Phiêu vò đầu: “Nói cũng đúng a, vậy ngươi nói làm thế nào?”

Kinh phí trong tổ có hạn, hắn đưa không nổi.

Mạch Khảo Tư trầm ngâm: “Để ta nói với Nancy, cho Hán Tư đến nông trường hỗ trợ. Bọn họ mới dời tới đó, khẳng định có rất nhiều chuyện, chúng ta không thích hợp đứng ra, để Hán Tư đi tương đối thích hợp.”

Du Phiêu Phiêu vội la lên: “Vậy cũng phải mua một chút lễ vật chứ?”

“Không vội.” Mạch Khảo Tư tính trước kỹ càng: “Để Hán Tư đi hỏi thăm đã, xem thử La Tháo Giáp thích cái gì, đến lúc đó nói tiếp.”

Du Phiêu Phiêu trong lòng đại định, tính cách Mạch Khảo Tư ổn trọng, chỉ cần Mạch Khảo Tư tiếp nhận, hắn liền không chút nào lo lắng.

Hắn không tiếp tục lãng phí thời gian, vội vàng đứng dậy: “Ta đi tìm Kha Hình!”

¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥

Trong quán bar Diệu Huy, Dương Lão Hổ và Nguyên Chí ngồi ở trong góc.

Dương Lão Hổ hạ giọng: “Nông trường đang phát triển ầm ầm, mỗi ngày đều vận chuyển ra ngoài rất nhiều phế thải xây dựng. Còn có rất nhiều quang giáp công trình, làm thật sự giống dự định định cư nơi này.”

Nguyên Chí trầm ngâm: “Khẳng định là có ý đồ khác. Cái này chỉ là giấu giếm người khác.”

Dương Lão Hổ gật đầu: “Ta cũng là nghĩ như vậy. Đúng rồi, ta nhận được tin tức từ nội tuyến trong ty Cảnh sát.”

Nguyên Chí cười ăn ý: “Có phải là tổng trưởng phê bình bọn họ trì độn?”

Dương Lão Hổ vươn ngón cái ra: “Quả nhiên cái gì đều không thể trốn khỏi Nguyên huynh đệ hiểu biết.”

Mọi người đều có nội tuyến tại ty Cảnh sát, đều ngầm hiểu mà không nói rõ ra.

Nguyên Chí thong thả nói: “Tổng trưởng là người hiểu biết. Cũng đúng, phải trách chúng ta làm ra thế trận quá lớn, trái lại đã nhắc nhở cho ty Cảnh sát, giúp cho bọn họ có được tiện nghi.”

Dương Lão Hổ cười nói: “Nghe nói hiện tại bọn họ rất lo lắng, tổng trưởng nói rất rõ ràng, đưa vào KPI, ha ha ha! Chúng ta chiếm tiên cơ, cũng không thể để bọn họ hái được quả đào.”

Nguyên Chí gật đầu: “Đó là tự nhiên. Chỉ là Nông trường Quả Táo này không dễ vào a!”

“Hay là đôi ta đi bái phỏng một cái?” Dương Lão Hổ nói: “La lão đại có gặp hay không cũng không sao, chúng ta chỉ cần thể hiện thái độ là được.”

Sắc mặt Nguyên Chí thận trọng: “Theo lý phải làm như thế! Chúng ta chuẩn bị cái gì? Không biết La lão đại thích cái gì a!”

Dương Lão Hổ vuốt đầu, cắn răng nói: “Một người chuẩn bị năm mươi triệu!”

“Không thích hợp!”

Nguyên Chí dứt khoát lắc đầu: “La lão đại cũng không phải là tên cộc lốc Tông Thần kia! Người ta ẩn dấu lai lịch, không ngại xa vạn dặm mua lấy nông trường, ý đồ tất nhiên rất lớn, bối cảnh thâm hậu khó dò, mấy trăm triệu, vài tỷ tại trong mắt người ta có là cái gì? Trái lại dễ khiến La lão đại tâm sinh ra nghi ngờ.”

Hắn ẩn ý sâu xa nói: “Chúng ta không thể thu hẹp đường đi a!”

Dương Lão Hổ nghe vậy, rất đồng ý: “Vẫn là ngươi nhìn thấy rõ ràng! Nghe lời ngươi!”

Nguyên Chí vẻ mặt thận trọng: “Chúng ta tính toán kỹ càng một chút!”